“Nơi này lại là con phố chính lâu đời nhất Bàn Long Thành, mười lăm năm trước cửa hàng ít ỏi là thế, bây giờ vẫn ít ỏi như vậy, chẳng thêm được một gian nào!”
Y dùng ngón trỏ chọc mạnh vào không khí trước mặt: “Có tiền cũng chẳng mua nổi, ngươi nói xem, có đắt hàng không?”
Hạ Linh Xuyên cười nói: “Thiên Sương Tửu Gia?”
“Cái nơi nghèo rớt ấy ai thèm đến, rượu ngon nhất của quán đó cũng lén pha thêm nước rồi.” Hồ Mân khinh thường nói, “Muốn đi thì phải đến Dật Hương Lâu!”




